Anh tìm em trên vòng tròn lượng giác,

Nét diễm kiều trong tọa độ không gian.

Đôi trái tim theo nhịp độ tuần hoàn,

Còn tất cả chỉ theo chiều hư ảo.

Bao mơ ưóc, phải chi là nghịch đảo,

Bóng thời gian, quy chiếu xuống giản đồ.

Nghiệm số tìm, giờ chỉ có hư vô,

Đường hội tụ, hay phân kỳ giải tích.

Anh chờ đợi một lời em giải thích,

Qua môi trường có vòng chuẩn chính phương.

Hệ số đo cường độ của tình thương,

Định lý đảo, tìm ra vì giao hoán.

Nếu mai đây tương quan thành gián đoạn,

Tính không ra phương chính của cấp thang.

Anh ra đi theo hàm số ẩn tàng,

Em trọn vẹn thành phương trình vô nghiệm.

Tình đâu là căn thức bậc hai

Ðế có thể ngồi yên mà xét dấu

Em phải nhớ tình yêu là góc số

Mà hai ta là những kẻ chứng minh

Ðừng bao giờ đảo vế một phương trình

Cứ thong thả mà vui trên đồ thị

Tìm đạo hàm rồi ngồi yên suy nghĩ

Sẽ thấy dần hệ số góc tình yêu

Ðừng vội vàng định hướng một hai chiều

Rồi một buổi ta đồng qui tại góc

Em mĩm cười như tiếp tuyến bên tôi

Tôi vội vàng phân tích nét hoa tươi

Và nhận thấy em xinh xinh cực đại

Em khó hiểu thì tôi đành vô giải

Bài toán giải bằng phương pháp tương giao

Nhìn em cười tôi định nghĩa tình yêu

Nhưng chỉ gặp một phương trình vô nghiệm

Chưa hẹn hò mà lòng như bất biến

Chưa thân nhau mà đã thấy so le

Trót yêu rồi công thức có cần chi

Vì hệ luận ái tình không ẩn số

Em không nói tôi càng tăng tốc độ

Ðể mình tôi trên quãng đường đơn điệu.

Yêu là chết là triệt tiêu tất cả

Tình tiệm cận riêng mình tôi buồn quá

Nỗi cô đơn không giới hạn ngày mai

Tôi mang em đặt điều kiện tương lai

Cho tôi sống với nỗi niềm đơn giản

Ta gặp nhau qua phương trình thể tích

Ánh mắt buồn những chẳng kém thiết tha

Góc độ nào mà tính mãi không ra

Hay “nghịch biến ” cho lòng hoài xa cách

Đời “nghịch số ” nên em không oán trách

“Giới hạn ” lòng cho sầu khổ vơi đi

“Định lý” nào mà ngăn được bờ mi

Không rơi rớt hạt châu buồn hận tủi

“Tâm điểm ” kia chứa chút tình ngắn ngủi

Nên đau buồn là “hệ luận “trần gian

Tình yêu em dù chứa đựng ngút ngàn

Nhưng “vô cực” là niềm đau

“Bất biến” Ân tình anh dù luôn luôn “biễu hiện”

Nhưng đường đời mình hai kẻ “song song

” Yêu thuơng chi chỉ là những hoài công

Nên “ẩn số ” tình yêu không “tụ điểm”

Phương trình nào đưa ta về chung lối

Định lý nào sao vẫn mãi ngăn đôi

Biến số yêu nên tình mãi hai nơi

Điểm vô cực làm sao ta gặp được

Đạo hàm kia có nào đâu nghiệm trước

Để lũy thừa chẳng gom lại tình thơ

Gia tốc kia chưa đủ vẫn phải chờ

Đường giao tiếp may ra còn gặp gỡ

Nhưng em ơi !Góc độ yêu quá nhỏ !

Nên vẫn hoài không chứa đủ tình ta

Tại nghịch biến cho tình mãi chia xa

Giới hạn chi cho tình yêu đóng khép

Lục lăng kia cạnh nhiều nhưng rất đẹp

Tại tình là tâm điểm chứa bên trong

Nên đường quanh vẫn mãi chạy lòng vòng

Điểm hội tụ vẫn hoài không với tới

Em cũng biết tung, hoành chia hai lối

Để tình là những đường thẳng song song

Điểm gặp nhau vô cực chỉ hoài công

Đường nghịch số thôi đành chia hai ngả

Đường đến tim em là đường định hướng

Dù uốn nhiều như đồ thị hàm sin

Anh mãi tìm theo toạ độ trái tim

Bỗng lạc giữa khoảng tình nơi em đó

Đôi mắt em chứa bao ẩn số

Mà hàng mi nhẹ mở góc alpha

Tóc em dài như dãy số đi xa

Môi hội tụ một nụ hoa bối rối

“Ôi! Anh ngốc” – yêu sao lời em nói

Sinh nhật em anh tặng trái tròn xoay

Đên Noel hình chúp cụt trên tay

Anh bỗng hóa cây thông dâng trọn em thổn thức

Mãi mãi em ơi Phương trình cuộc đời dù chưa giải được

Nhưng anh tin rằng… …nghiệm duy nhất là EM.

Anh tìm em trên vòng tròn lượng giác,

Nét diễm kiều trong tọa độ không gian.

Đôi trái tim theo nhịp độ tuần hoàn,

Còn tất cả chỉ theo chiều hư ảo.

Bao mơ ưóc, phải chi là nghịch đảo,

Bóng thời gian, quy chiếu xuống giản đồ.

Nghiệm số tìm, giờ chỉ có hư vô,

Đường hội tụ, hay phân kỳ giải tích.

Anh chờ đợi một lời em giải thích,

Qua môi trường có vòng chuẩn chính phương.

Hệ số đo cường độ của tình thương,

Định lý đảo, tìm ra vì giao hoán.

Nếu mai đây tương quan thành gián đoạn,

Tính không ra phương chính của cấp thang.

Anh ra đi theo hàm số ẩn tàng,

Em trọn vẹn thành phương trình vô nghiệm.

Ðời tổng hợp bởi muôn ngàn mặt

Mà tình em là quĩ tích không gian

Kiếp nhân sinh những hàm số tuần hoàn

Quanh quẩn chỉ trong vòng tròn lượng giác

Anh không muốn cuộc đời đầy Sin Cos

Sống khép tròn trong cộng trừ nhân chia

Cạnh góc đối! Ôi phức tạp vô cùng

Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn

Sống yên bình vào vòng đời tịnh tiến

Ðâu phải là nghiệm số của lòng trai

Anh muốn lên tận cực của thiên tài

Ðể đo lấy bán kính trần gian vũ trụ

Nếu dòng đời toàn là thông số

Bài toán tình là căn thức bậc hai

Lối vào tim em như một đường hàm số

Uốn vòng vèo như đồ thị hàm sin

Anh tìm vào tọa độ trái tim

Mở khoảng nghiệm có tình em trong đó

Ôi mắt em phương trình để ngỏ

Rèm mi mịn màng nghiêng một góc anpha

Mái tóc em dài như định lí Bunhia

Và môi em đường tròn hàm số cos

Xin em đừng bảo anh là ngốc

Sinh nhật em anh tặng trái cầu xoay

Và đêm Noel hình chóp cụt trên tay

Anh giận em cả con tim thổc thức

Mãi em ơi phương trình không mẫu mực

Em là nghiệm duy nhất của đời anh.

Nếu em là hằng đẳng thức,

Anh sẽ là một phương trình

Mà kết luận bắt anh phải chứng minh

Từ giả thiết là thương và nhớ.

Đôi môi em như đường cong ngoại tiếp

Cặp mắt buồn tiếp tuyến dưới hàng mi

Tình yêu kia như muôn vàn ẩn số

Để lòng anh ôm nỗi buồn vô cực.